sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh sẽ nhuộm đỏ tình yêu bằng máu-Chương 24: Prom- Những nụ hôn bị đánh rơi (2)

“Mặc Cầm một ngày không gặp mà mình nhớ cậu chết đi được!” –Dạ Thảo nũng nịu kéo tay cô, trong giọng nói có vẻ hơi hờn dỗi.

“Được rồi mình cũng nhớ cậu mà.”

Hai người cứ như mấy năm không gặp, vừa nhìn thấy nhau đã quấn quít khiến cho có người không khỏi tức giận.

“E hèm.” –Quốc Minh vô tư đút ta túi quần, đi đằng sau, thấy mình bị đẩy ra rìa liền lên tiếng hắng giọng.

Mặc Cầm nhớ mình vẫn chưa cảm ơn cậu ta tử tế nên quay lại cúi đầu: “Cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua!”

“Thế mới phải chứ.” –Cậu đẩy gọng kính trên sống mũi, vênh mặt tự đắc, rồi bỏ vào lớp .

“Có chuyện gì thê?” –Dạ Thảo không khỏi tò mò cất tiếng hỏi. Hai người bọn họ lại có chuyện gì mà cô không biết sao?

“Làm gì có chuyện gì!” –Mặc Cầm nói lảng xang chuyện khác: “Chúng ta mau vào lớp thôi.”

“Không muốn nói thì thôi.” –Dạ Thảo bĩu môi lẩm bẩm.

“À Cầm mình có cái này cho cậu nè” –Cô vui vẻ rút ra một tấm vé trong balo đưa cho Mặc Cầm. “Tối nay trường mình tổ chức Prom cậu nhất định phải đi đấy.”

Mặc Cầm hơi cau mày nhìn tấm vé: “Không được! Cậu cũng biết là tối nay mình phải đi làm mà.”

“Cậu mà không đi là mình giận đó.” –Cô khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác.

Mặc Cầm thở dài, nếu lần này cô mà không đi chắc chắn Thảo sẽ giận cô thật mất, hết cách với cô bạn này rồi, cô cảm thán trong đầu: “Rồi để mình thử hỏi xem có đi được không?”

“Thế mới đúng chứ.” –Dạ Thảo lập tức thay đổi thái độ, nở nụ cười, nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi.

Mặc Cầm rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho Hoàng Nhật.

“Mặc Cầm à?” –Đầu bên kia, giọng anh vang lên đầy vui vẻ.

“Ừ, tối nay trường tôi tổ chức Prom, anh có thể cho tôi nghỉ một tối không, trừ vào tiền lương cũng được.”

“Vậy sao? Cô cứ đi đi không phải lo, tôi cúp máy đây, đi chơi vui vẻ.” –Hoàng Nhật chẳng phàn nàn gì, lập tức đồng ý cho Mặc Cầm đi.

Anh ta thật kì lạ, lúc trước luôn muốn tìm cách gây khó dễ cho cô, bây giờ lại có thể để cô tự do như vậy sao?

“Thế nào rồi?” –Dạ Thảo thấy cô nghe xong điện thoại, hỏi ngay lập tức, trong giọng nói không che giấu được sự hy vọng.

“Ừ tối nay mình có thể đi.”

“Tốt quá!” –Cô nở nụ cười thật tươi, reo lên sung sướng.

Thực sự thì Mặc Cầm không thích đến những nơi quá đông người bởi cô sẽ càng cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng hơn. Khi người ta có rất nhiều người bạn, người thân xung quanh có phải họ sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, cô không biết cảm giác này vì cô chưa từng có những người bạn thực sự nên tình bạn đối với cô thực sự rất đáng quý, cô luôn muốn chân trọng nó.

* * *

“Mình thấy cái váy này hơi bó quá thì phải!” –Mặc Cầm xoay người mấy cái trước gương, cảm thấy có chút kì cục.

“Ầy bó thì có làm sao. Mình thấy cậu mặc cái váy này rất đẹp đó nha.” –Dạ Thảo cười tít mắt, không phải cô muốn khen con mắt tinh tế của mình đâu, thật sự là Cầm mặc cái váy này rất đẹp.

Chiếc váy đuôi cá màu trắng thuần khiết, bó sát, ôm lấy từng đường cong trên cơ thể, mái tóc dài, thả xõa xuống lưng, trông Mặc Cầm như một cô công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tính. Đẹp nhưng không làm mất đi cá tính bên trong.

* * *

Buổi tối, không khí có phần lạnh hơn nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến điều đó, họ vui vẻ cùng bạn bè trò chuyện. Hội trường đêm nay trang trí thật đẹp, chủ yếu là màu tím lung linh, huyền ảo.  Dạ Thảo kéo Mặc Cầm đi khắp nơi. Thật là khó để tìm người trong căn phòng này.

“A họ kia rồi.” –Cô reo lên sung sướng, vẫy vẫy tay.

Ánh mắt Mặc Cầm ngay lập tức di chuyển lên người Đêm

Hôm nay anh mặc bộ vest đen, áo sơ mi đen, lẳng lặng đứng trong một góc, anh như một thiên thần bị mất đi đôi cánh, cô độc và lạnh lùng đến đáng sợ. Anh xoay xoay ly cocktail trong tay, ánh mắt đầy tĩnh lặng, nhìn xoáy vào chất lỏng đang sóng sánh bên trong cốc. Mặc Cầm đến nhưng anh không liếc cô lấy một cái, làm cô đột nhiên thấy trong lòng khẽ nhói đau. Anh lại có thể xa lạ với cô vậy sao? Không! làm ơn đừng là thật.

“Mặc Cầm, hôm nay em đẹp thật đấy.” –Tiếng Phan Linh bên cạnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Mặc Cầm mỉm cười lịch sự, khẽ gật đầu.

Phan Linh lúc nào cũng mang vẻ đẹp hiền dịu như vậy, mái tóc búi cao để lộ khuôn mặt trái soan hoàn hảo, chiếc váy xòe với họa tiết hoa nhẹ nhàng thật sự là rất hợp với cô.

“Chị Phan Linh, chị chưa khen em.” –Dạ Thảo lên tiếng nhắc nhở.

“Ừ hôm nay Thảo của chúng ta cũng rất dễ thương.” –Cô cười, để lộ núm đồng tiền mờ mờ trên má.

“Dễ thương cái gì chứ!” –Quốc Minh đứng một bên khinh bỉ hừ một tiếng.

“Kệ tôi.” –Dạ Thảo lè lưỡi, hôm nay không thèm chấp với cậu ta. “Thôi chúng ta ra kia chơi đi.”

Mặc Cầm theo Phan Linh và Dạ Thảo đi ra phía sân khấu, nhưng không nhịn được liếc nhìn Đêm một cái. Anh ta vẫn nhấm nháp ly cocktail, chìm trong thế giới riêng của mình chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Cô rất thất vọng, anh thực sự không thèm để ý đến cô sao?

Cứ mải suy nghĩ khiến Mặc Cầm không hề để ý thấy có người đang cố tình dẫm lên đuôi váy mình, cô mất đà, ngã về phía trước, cứ nghĩ là mình phải nằm lên mặt đất lạnh băng nhưng không ngờ cô lại rơi vào một vòng tay âm áp.

“Không sao chứ?” –Anh ta mỉm cười cất tiếng hỏi, Mặc Cầm thoáng ngạc nhiên là Hoàng Nhật sao?

“Này cô làm cái trò gì thế hả?” –Giọng nói tức tối của Dạ Thảo vang lên ở phía sau.

Lúc này Mặc Cầm mới để ý không phải mình bất cẩn vấp ngã mà có người cố tình. Là ai vậy? Cô tò mò nhìn về phía sau.

“Tôi làm gì chứ!” –Thiên Di vênh mặt lên cãi lại.

“Không phải cô thì ai, là cô cố tình muốn để Mặc Cầm ngã mà.”

“Vậy sao? Ai chứng kiến.” –Cô ta nói giọng tỉnh bơ, nở nụ cười thách thức.

“Cô…cô…” –Dạ Thảo tức tối vung mạnh tay, tình cờ làm đổ ly rượu vang lên người cô ta.

Thiên Di trừng mắt gắt lên: “Cô làm cái gì thế hả? Mau xin lỗi tôi không thì đừng hòng bước ra khỏi đây một bước.”

Tình thế bây giờ bị đảo ngược, Thiên Di không phải là người có lỗi, mà chính bọn họ, ai cũng nhìn thấy điều đó. Dạ Thảo luống cuống, tái mặt không nói được gì.

“Di Di em đừng có làm quá lên thế.” –Hoàng Nhật không hài lòng, cau mày nhìn cô ta.

“Nhật anh đến rồi à.” –Thiên Di cười vui vẻ “Là cô ta sai, em bắt cô ta nhận lỗi có gì là không đúng.”

“Để tôi thay cô ấy xin lỗi.” –Mặc Cầm bước đến. Cũng là tại cô mới khiến cho Thiên Di có cớ gây sự với Dạ Thảo.

“Cô?” –Thiên Di liếc nhìn Mặc Cầm khinh bỉ. “Được thôi, nếu cô làm được một việc, tôi sẽ tha cho hai người, còn nếu không cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi.”

“Được.” –Mặc Cầm không suy nghĩ lập tức đồng ý.

Thiên Di cười thầm trong đầu, để xem tôi chừng trị cô thế nào, cô ta liếc nhìn hội trường một lượt như để suy tính xem nên bắt Mặc Cầm là gì.

“Cô nhìn thấy cây piano kia không?” –Thiên Di chỉ lên trên sân khấu, “Chỉ cần cô vừa đàn vừa hát được một bài thì chuyện này coi như bỏ qua, sẽ không còn ai nhắc đến nữa.”

Dạ Thảo cau mày, lo lắng nhìn Mặc Cầm: “Cầm để mình xin lỗi cô ta là được rồi, cậu không cần phải làm thế.”

Thiên Di thật quá đáng biết rõ Mặc Cầm đâu thể chơi piano, cô ta cố tình muốn để Mặc Cầm quỳ xuống xin lỗi thật hay sao. Dạ Thảo không khỏi ấm ức trong lòng.

Cô cười chấn an Dạ Thảo: “Không sao, mình làm được.”

Nói rồi cô tự tin bước lên sân khấu.

Ánh đèn chiếu vào bóng một người con gái ngồi cạnh cây đàn thật đẹp, thật mờ ảo. Mọi người trong phòng dường như ngừng thở để chờ đợi sự thể hiện của cô

Mặc Cầm lướt ngón tay thon dài trên những phím đàn, một giai điệu du dương vang lên, đi thẳng vào trong tim người nghe, thật buồn.

Cô cất tiếng hát nhưng trong tâm trí lại tràn ngập những kí ức lúc nhỏ, cô nhớ mẹ.

Every night I rust in my bed

(Đêm đêm khi ánh sáng đã tắt)

With hope that maybe I’ll get a change to see you

(Con chỉ ước mình có một cơ hội để được nhìn thấy mẹ một lần nữa)

When I close my eyes I’m going out of my head

(Khi con nhắm mắt lại, con dường như không còn kiểm soát được ý nghĩ của mình nữa)

Lost in a fairytale, can you hold my hands and be my guide

(Con bị lạc bước trong câu chuyện cổ tích, xin mẹ hãy ở bên con)

Tiếng hát của cô thật trong trẻo, như vọng lại từ một nơi xa xôi khiến người ta rất khó nắm bắt, mọi người như bị thôi miên trong tiếng hát của cô, còn cô lại chìm trong hồi ức riêng của mình.

“Mẹ ơi sao con lại tên là Mặc Cầm.” –Cô bé ngước đôi mắt long lanh lên nhìn mẹ, tò mò hỏi.

Mẹ Mặc Cầm là một người phụ nữ đẹp, hiền dịu, bà khẽ vuốt tóc cô, nở nụ cười trìu mến: “Mặc Cầm là tiếng đàn dương cầm buồn, một tiếng đàn dễ đi vào lòng người, làm người ta phải rung động mà nhớ mãi không quên.”

“Vậy mẹ đàn cho Mặc Cầm nghe đi.”

Bà bế cô lên ngồi cùng mình, mở chiếc đàn ra, những ngón tay bắt đầu lướt trên phím đàn. Tiếng đàn quả thật quá đẹp, quá u buồn, nhưng có lẽ cô còn quá nhỏ để cảm nhận. Mặc Cầm vô tư mà dựa vào lòng mẹ ngủ một giấc.

Mẹ ơi con thật sự rất nhớ mẹ, cô cố nén những giọt nước mắt vào trong, tiếng hát có phần bi thương, chạm vào trái tim người nghe khiến nhiều người không kiềm chế được trong lòng sao suyến, mắt dán chặt vào cô gái trên sân khấu.

You could be a sweet dream or a beautiful nightmare

(Mẹ ơi con xin ở bên mẹ mãi mãi trong những giấc mơ)

Either way I don’t wanna wake up from you

(Mẹ làm ơn đừng đánh thức con dậy)

Sweet dream or a beautiful nightmare

Somebody pinch me, your love too good to be true

(Ai đó đã lừa dối con rồi vì tình yêu của mẹ quá mờ ảo để có thể thành sự thật

Tiếng đàn cứ mãi ngân vang…

Những kí ức xoay vòng…

Cô phải làm sao?

Nốt nhạc cuối cùng rời khỏi phím đàn, đọng lại trong không trung nhưng mọi người vẫn chưa hết ngẩn ngơ, dường như tiếng nhạc đã thôi miên họ, khiến họ chẳng thể nào thể dứt ra.

Thiên Di tức giận, nắm chặt bàn tay, nhìn Mặc Cầm bằng ánh mắt thù hằn cô ta lại có thể biết chơi đàn sao.

Sau một khoảng trầm lặng, cả khán phòng chìm trong tiếng vỗ tay không ngớt. Mặc Cầm dường như chẳng quan tâm đến điều đó, cô vẫn giữ nét mặt bình thản, ánh mắt tĩnh lặng, cất bước xuống sân khấu.

“Hay thật đó Mặc Cầm, tôi không ngờ cô biết đánh đàn.” –Hoàng Nhật ngay lập tức chạy đến hết lời khen ngợi.

Cô gật đầu, nở nụ cười gượng gạo. Tâm hồn vẫn bay lơ lửng ở đâu đó, kí ức dù sao cũng vẫn là kí ức, một khi nó đã xuất hiện trong tâm trí thì không thể nào có thể vứt bỏ, chỉ còn một cách duy nhất là phải đối mặt.

“Nhật kệ cô ta, đánh như thế có gì hay chứ, không phải em cũng đánh được sao!” –Thiên Di không thể chịu nổi khi ánh mắt anh cứ dính chặt lấy người con gái khác không phải là cô. Mặc Cầm, nhất định tôi sẽ bắt cô ta phải trả giá.

Hoàng Nhật định gỡ tay Thiên Di ra nhưng cô ta cứ nhất quyết bám thật chặt khiến anh cũng khó xử. Mặc Cầm lạnh lùng bước qua hai người bọn họ, bỏ ra ngoài.

Trời đã tối, bên ngoài là một khoảng không gian tĩnh lặng, cô cứ bước đi một cách vô thức, ánh trăng bàng bạc từ trên cao rọi xuống người cô tạo thành một chiếc bóng dài trên mặt đất, thật cô độc. Không hiểu sao cô lại đến bên bờ hồ.

Ở đây cũng được trang trí rất đẹp, ánh đèn lồng le lói từ trên cao rọi xuống, trong không khí còn phảng phất hương hoa. Mặt hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng khi một cơn gió khẽ thổi qua tạo nên một vài gợn sóng nhỏ.

Bên hồ, một chàng trai đang đứng quay lưng lại phía cô, bóng tối dường như ôm trọn lấy anh, cả hai như hòa vào làm một, trầm mặc đến đáng sợ. Cô lẳng lặng đến đứng bên cạnh anh.

Anh vấn thế dường như coi cô là không khí, không thèm quan tâm ,ánh mắt phức tạp vẫn hướng ra xa xăm.

“Tôi đã làm gì sai sao?”- Cô cất tiếng hỏi có phần ấm ức.

“…”

“Dù sao thì anh cũng nên nói với tôi một tiếng chứ, anh như vậy thực sự khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ.”

Đêm im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng

“Cô không sai, người sai là tôi.” –Anh cười mỉa mai, trong giọng nói đầy vẻ chua sót. Đúng không phải là cô ấy sai mà là anh sai. Không biết từ lúc nào anh đã yêu cô đến mù quáng. Khi nhìn thấy cô ở bên Hoàng Nhật anh thực sự không chịu đựng được, lúc nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn cô, anh chỉ muốn đánh chết anh ta.

Mặc Cầm không hiểu nổi, rốt cuộc đã có chuyện gì, sao quan hệ giữa hai bọn họ đột nhiên lại trở nên thế này. Đêm đối với cô luôn là một câu đố không có lời giải.

Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, cuốn theo những chiếc lá vàng bay lượn trên không trung, tình cờ một chiếc lá đậu lại trên tóc cô, vấn vương không muốn bay tiếp. Anh đưa tay nhặt chiếc lá, ánh mắt không kiềm chế được di chuyển lên khuôn mặt cô. Mặc Cầm nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, trái tim đau đớn thắt lại, tại sao anh lại xa lạ với cô như vậy. Đêm thật sự không kiềm chế được, đặt lên tóc cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Làm ơn đừng lạnh nhạt với tôi như vậy có được không?” –Mặc Cầm nắm chặt tay anh, ánh mắt long lanh nước như muốn van xin.

Đêm khẽ vuốt mái tóc cô. Tôi đã không thể kiểm soát được mình nữa rồi, trái tim tôi không thể đập nếu tôi ngừng yêu em.

Hai người, một đen, một trắng nhưng lại hòa hợp với nhau đến kì lạ,  cứ thế đứng bên nhau trong im lặng.

Nhưng ai biết được rằng, có một ánh mắt đang theo dõi họ từ xa, bàn tay người đó nắm chặt, những móng tay bấm vào da đến bật máu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx