CHƯƠNG 8
“Bọn Hork-Bajir!”
Tôi thấy bọn chúng lần đầu tiên ở khu công trường. Hồi đó tôi hãy còn là người. Đó là lúc Visser Ba dọa nạt ông hoàng Andalite sa cơ. Năm đứa tôi co quắp trốn phía sau bức tường thấp. Một tên Hork-Bajir đã từng ở cách chúng tôi có một mét.
Ông hoàng Andalite bảo rằng dân Hork-Bajir trước đây từng là những kẻ tốt. Dù có vẻ ngoài đáng sợ, họ đã từng là một giống dân hiền lành.
Nhưng giờ đây toàn bộ dân Hork-Bajir đều đã bị mượn xác. Mỗi người bọn họ đều đang mang một tên Yeerk nhớp nhúa ở trong đầu. Và họ không còn hiền lành nữa.
Tôi vòng ngoặt lại. Tôi phải báo cho mấy đứa kia. Tôi bay qua một nhóm kiểm lâm và sà xuống đủ gần để xem đồng hồ của một gã trong số đó. Các bạn tôi đã biến hình hơn một giờ đồng hồ.
Tuyệt! Còn thời gian, mà bọn Hork-Bajir thì đã sẵn ở đây.
Tôi nhanh chóng lần ra bầy sói. Chúng đang hì hục chạy, không mệt mỏi, chỉ dừng lại mỗi lần Jake phóng uế.
Tôi lao xuống bọn nó. Ngay trên đầu bọn nó, tôi cất tiếng thật thanh.
“Yow! Yop! Rrawr!”
Chúng sủa vang và chạy tản ra. Jake nhe nanh ra dọa tôi.
Tôi đậu lên một thân cây mục đổ.
Lập tức, giống như theo mệnh lênh, mấy đứa kia quây thành vòng, vây lấy tôi. Năm đứa nó hành động y như một đàn sói đang vây mồi. Cái lối này khiến cho tôi nhớ ngay đến bọn Hork-Bajir.
“Ê nè, tớ đây mà, thoải mái coi!” tôi nói.
Không có tiếng trả lời. Jake phát ra một hiệu lệnh cho một trong mấy đứa còn lại.
Khoan, chờ chút. Năm? Tại sao lại năm con sói?
Jake, vốn không còn thực sự là Jake, chồm lên tôi.
Tía ơi!
Chó sói thường không tấn công người, nhưng chúng chắc chắn không tha một con chim nếu bụng chúng chưa no. Và nếu có một thứ gì trên đời này bạn không nên thấy thì đó chính là một đàn sói đói nhe những chiếc nanh vàng khè, mắt đỏ ngầu và lông dựng ngược, đang chồm lên vồ bạn.
Tôi đập cánh trối chết.
Con sói đực to xác nhất táp hụt một cái. Mém nữa là dính. Nhưng đám còn lại vẫn vây chặt lấy tôi.
Tôi lại vỗ cánh túi bụi và bắt đầu bay lên, nhưng cũng chỉ nhích được có vài phân. Tôi bay là đà trên thảm cỏ thông, đôi cánh đập loạn xạ, sau đuôi là năm con sói dữ đang bám riết.
SWUUUM! Tôi bắt được một làn gió ngược rất nhẹ, nhưng đó là tất cả những gì tôi đang cần.
Tôi đã ở trên cao rồi nè! Tuốt trên trời, trong khi bầy sói tru lên tuyệt vọng và nghiến những chiếc hàm chắc khoẻ của chúng.
Mười phút sau, tôi tìm ra đàn sói thứ hai. Lần này thì tôi đếm. Bốn con sói.
Nhưng tôi vẫn thận trọng “Các cậu đó hả?”
“Còn ai vào đây nữa hả trời?” Marco hỏi lại.
“Đừng hỏi gì hết.” tôi nói. “Nghe nè, bọn mình gặp rắc rối rồi.”
Tôi sà xuống một cành cây thấp cho đôi cánh nghỉ ngơi. Tôi vẫn còn run rẩy sau cuộc đụng độ với bầy sói thật.
“Có một cái hồ ở phía trước, gần đây thôi. Ở đó có đầy kiểm lâm mà hổng phải là kiểm lâm thật.”
“Ờ, tớ cũng đánh hơi thấy mùi nước và cả mùi người nữa.” Cassie nói.
“Sao cậu biết họ không phải là kiểm lâm thật?” Jake hỏi.
“Vì kiểm lâm thật không mang theo súng máy.” tôi đáp. “Với lại, họ không thể đi cùng với bọn Hork-Bajir.”
“Bọn Hork-Bajir?” Cassie run rẩy hỏi. “Bồ chắc không đó?”
“Sao lại không? Đâu dễ gì lộn được. Mấy tên kiểm lâm đang giải tỏa khu vực quanh hồ. Chúng tống khứ mấy người cắm trại nhanh như chớp... bằng cách gí súng vào họ.”
“Lại bọn Hork-Bajir.” Marco nói giọng ghê tởm. “Sao mà tớ ghét cái giống này đến thế!”
Rachel lên tiếng:
“Cái hồ đó có phải nằm trên hướng cậu thấy con tàu lớn đi tới không?”
“Y boong.” tôi đáp. “Không biết con tàu đó ra sao, nhưng cá gì tớ cũng cá, nó đi tới đúng cái hồ đó đó.”
“Và theo cách hành động của bọn Mượn xác kiểm lâm và đám Hork-Bajir, cậu phán đoán rằng con tàu đang sắp tới chứ gì?” Marco hỏi, vẻ nghĩ ngợi.
“Nghe này.” tôi đáp “Mấy gã đó đều có vẻ như đã làm việc này nhiều lần trước đây. Có hiểu tớ muốn nói gì không? Nó giống như một công việc thường ngày. Chúng đang đón con tàu.”
“Bọn mình không còn nhiều thời gian ở dạng thú.” Jake nói “Nhưng nếu để hụt mất cơ hội tìm hiểu chuyện này thì thật là xấu hổ.”
“Em ủng hộ đến đó coi.” Rachel nói.
“Cậu lúc nào chẳng ủng hộ chuyện nhào vô.” Marco làu bàu. “Giá có lần nào cậu nói: ‘Ê, đừng nhào vô.’ thì tớ sẽ mừng hết biết luôn.”
“Các cậu còn khoảng bốn mươi phút nữa.” tôi nhắc nhở. “Cái hồ nằm cách đây chừng năm phút.”
“Tốt. Đi thôi! Nhưng nhớ là tiến nhanh rút gọn.” Jake cảnh cáo. “Chỉ vừa đủ để coi đó là cái gì.” Cả bọn chồm dậy. Jake đi đầu “Nhớ là phải hành động hệt như chó sói.”
“Biết rồi, vậy nên cậu nào trông thấy ba chú heo con thì đừng quên làm một bữa lai rai.” Marco đùa tếu.
Tôi lại bay lên, nhưng lần này ở sát cạnh bọn nó.
“Bọn kiểm lâm ở ngay phía trước đó!” tôi nói.
“Ờ, giờ thì mình đã ngửi thấy mùi của bọn chúng rất rõ.” Rachel xác nhận. “Mình còn nghe được tiếng của chúng nữa đó.”
“Tốt lắm, nhớ nè, chó sói luôn tránh người.” Cassie dặn dò “Lấm lét một chút mới có vẻ bình thường.”
Bốn đứa thận trọng đi bọc sau lưng bọn Mượn xác kiểm lâm. Nhưng tôi thấy chúng đã phát hiện ra mấy con sói - bạn tôi. Chúng có vẻ căng thẳng lên, nhưng lại dịu xuống ngay khi thấy rằng đó chỉ là một bầy sói lang thang.
Tôi quyết định bay lên cao một chút. Rủi thay, do không có luồng khí nóng thích hợp nào, tôi phải tự thân vận động để bay lên. Ở độ cao hàng ngàn mét, tôi vẫn nhìn thấy các bạn tôi và cái hồ. Nhưng rồi, một lần nữa, tôi có cảm giác có sự hiện diện của nó.
Tôi nhìn lên trên.
Một làn sóng vô hình. Những đợt sóng nhẹ làm lay động vòm trời. Nó đang ở đó! Nó đang di chuyển chầm chậm ở phía trên! Chậm hơn cả lúc trước!
Tôi nhìn kĩ lại.
Nó không còn tàng hình nữa.
CHƯƠNG 9
“Đừng để bị nghi ngờ, đừng hoảng.” tôi gọi mấy đứa kia. “Nhìn lên thử coi.”
“Chúa ơi!” Rachel hổn hển.
“Nó... Nó to quá!” Cassie thốt lên.
Nó bự thật. Nhưng chữ bự ở đây cũng không đủ diễn tả.
Bạn có bao giờ thấy một con tàu chở dầu chưa? Hay một tàu sân bay? Tôi muốn nói bự là phải cỡ như thế. So với nó, ngay cả chiếc máy bay chiến đấu lớn nhất cũng chỉ như món đồ chơi.
Nó có hình thù một con cá đuối. Ở giữa là phần thân phình ra nhưng lại dẹp, với cặp cánh cong cong, gợn sóng ở hai bên hông. Trên các cánh là những chiếc ván lớn, giống như những cửa gió của máy bay tiêm kích, nhưng bự hơn nhiều. Cánh cửa gió ấy có thể hút một đoàn xe buýt dễ như chơi.
Cửa sổ chỉ thấy xuất hiện ở một chỗ phồng nho nhỏ trên đỉnh. Phòng lái, tôi đoán thế. Tập trung nhìn vào đó, tôi thoáng thấy bóng dáng vài tên Taxxon.
Nhìn chung, đó là một con tàu khổng lồ, lớn không thể tưởng. Có cảm giác như là che khuất cả mặt trời.
Bất chợt, từ phía đuôi tàu, một cặp phi thuyền chiến đấu Con Rệp tòi ra ngoài.
Bọn tôi đã từng thấy chúng. So với phi thuyền thì chúng khá nhỏ bé. Bạn không thể nhét chúng vào garage, nhưng có thể đậu chúng trên bãi cỏ nhà bạn. Chúng trông giống như những con gián bằng kim loại với hai ngọn giáo dài đầy răng cưa từ hai bên hông chĩa ra phía trước.
“Có bọn Con Rệp trên này nè.” tôi báo cho mấy đứa kia “Một cặp.”
“Bọn Con Rệp thì nhằm nhò gì.” Marco nói “Chúng là cái thá gì so với cái con... cá mập đó.”
“Bọn Con Rệp đang lượn quanh hồ. Tớ nghĩ chúng đang thám thính coi có gì bất trắc không.”
“Nhớ đừng làm gì bất thường.” Jake dặn dò.
Tôi ráng sức làm ra vẻ bình thường, như một con diều hâu vô hại. Nhưng chiếc tàu lớn vẫn làm tôi phát khiếp. Chưa từng có vật gì bự như thế mà bay được trên không.
Bất chợt, một trong hai chiếc Con Rệp trờ tới sát bên tôi. Nó bay thấp và chậm. Tôi nhìn qua cửa sổ. Một phi hành đoàn quen thuộc gồm một tên Hork-Bajir và một tên Taxxon.
Bọn Taxxon là giống Bị mượn xác đông thứ hai. Hãy hình dung một con sâu róm dài gấp đôi con người. Nó bự đến mức, bạn không cách chi vòng tay ôm cho xuể. Và chắc là bạn cũng chẳng mong ôm ấp cái thứ gớm guốc ấy làm gì.
Bọn Taxxon là những sinh vật trông nhớp nhúa, ghê tởm. Khác với bọn Hork-Bajir, bị bắt làm nô lệ ngoài ý muốn, bọn Taxxon này tình nguyện dâng hiến bộ não của chúng cho bọn ký sinh Yeerk. Chúng là đồng minh của bọn Yeerk. Tôi cóc biết vì sao, và tôi cũng chẳng muốn biết.
Chiếc Con Rệp băng qua, có vẻ chẳng quan tâm gì đến tôi.
Chiếc tàu lớn từ từ hạ xuống mặt hồ.
“Các cậu thấy rõ không? Hình như nó sắp đáp xuống hồ.”
“Thấy rõ không ấy à? Không. Bọn tớ hoàn toàn mù tịt, chẳng hề thấy tí gì cái con tàu to bằng cả tiểu bangDelawaređó.”
Khỏi nói cũng biết đó là Marco.
“Không thể tin nổi.” Rachel thì thầm. “Thật không thể tin nổi.”
“Các cậu biết đấy, tớ không khoái bi quan.” Marco nói. “Nhưng khi nhìn cái của nợ ấy, tớ có một linh cảm rất xấu về vận may của bọn mình. Bốn con sói và một con chim mà đòi chống lại con tàu bự cỡ tiểu bang Idaho!”
“Ủa, cậu mới nói nó to bằng tiểu bang Delaware mà?” Cassie sửa lưng.
“Nó làm quái gì ở đây vậy ta? Phải tìm hiểu mới được.” Jake nói.
Bốn đứa nó đã ra tới bờ hồ và đang đi vơ vẩn như những con sói thực thụ. Nhưng bọn nó thỉnh thoảng lại cứ ngước lên nhìn con tàu khổng lồ. Tôi chợt thấy lo lo một tên Mượn xác nào đó - Người hay Hork-Bajir - phát hiện ra rằng mấy con sói này quan tâm tới chiếc tàu hơi nhiều.
“Nè, các cậu! Chỉnh bộ dạng giùm coi. Bọn Yeerk sẽ không tha bất kì con thú nào có hành vi bất thường.” tôi nói. “Chúng đang săn tìm những người Andalite có khả năng biến hình.”
“Tobias nói chí phải.” Marco tán thành. “Jake? Lại phóng uế nữa hả?”
“Ừ, đã lắm.” Jake đáp.
Lại có chuyện xảy ra.
“Ê, coi kìa!”
Từ bụng con tàu tòi ra một chiếc ống thọc xuống nước. Rồi đến chiếc ống thứ hai, thứ ba.
“Trông y như ống hút.” Cassie nhận xét. “Bọn chúng uống nước chắc!”
Tôi nghe rõ tiếng hút nước ròn rọt. Cả vạn, có khi cả triệu lít nước, đang bị hút vào tàu.
“Hèn gì nó bự tổ chảng.” Marco cười ròn rã. “Được đó! Các cậu biết gì hông? Bọn mình vừa phát hiện ra bọn Yeerk có một điểm yếu cực kì.”
“Điểm yếu gì vậy?” Rachel thắc mắc. “Con tàu như vậy mà cậu dám nói có điểm yếu hả?”
Nhưng tôi hiểu ngay Marco muốn nói gì.
“Điều đó chứng tỏ là chúng có nhu cầu.” tôi nói.
“Chính xác.” Marco nói. “Nhưng cái cửa gió bự tổ chảng ở bên hông theo tớ nghĩ là để lấy không khí. Chính vì vậy mà chúng bay rất xa trên khí quyển rồi mới hạ cánh. Đó là chúng hớp ô-xy. Và bây giờ thì chúng đang hớp nước.”
“Nó là một loại xe bồn!” Cassie thốt lên. “Cả cái tàu khổng lồ này là một chiếc xe bồn!”
“Phải đó!” tôi nói. “Chúng đưa không khí và nước lên tàu mẹ của bọn Yeerk ở ngoài quỹ đạo. Tớ nghĩ chúng cần Trái Đất để cung ứng nguyên liệu cho chúng.”
“Ý, sao hổng giống trò chơi Star Trek chút nào. Trong Star Trek, bọn người ngoài trái đất biết chế tạo không khí và nước cơ mà.” Marco đùa tếu. “Khi nào còn ở trên quỹ đạo, bọn Yeerk còn cần hành tinh chúng ta để cung ứng không khí và nước. Tốt, tốt lắm! Tớ nghĩ đó là một dấu hiệu hi vọng đầu tiên.”
“Bọn mình gần hết thời gian rồi.” Cassie nhắc nhở. “Phải rời khỏi đây thôi.”
“Được, nhưng mọi người nhớ phải bình thản nhé.” Jake dặn dò “Phải làm như bọn mình đang lang thang săn nai hay con gì đó mà sói khoái ăn.”
Cả bọn rút dần khỏi bờ hồ. Tôi nán lại phía sau. Tôi đâu cần phải lo hết thời gian.
Chiếc tàu của bọn Yeerk phóng ra một luồng nhiệt. Thế là tôi xoãi rộng cánh để đón nó bay lên.
Hai chiếc Con Rệp vẫn bay là đà. Dọc bờ hồ, bọn kiểm lâm giả hiệu và vài tên Hork-Bajir vẫn tiếp tục tuần liễu.
Và rồi tôi bắt gặp nàng.
Tôi biết, dưới mắt người thì mọi con diều hâu đều giống nhau. Nhưng tôi lập tức nhận ra đó là nàng diều hâu mà tôi đã giải thoát ở bãi xe cũ.
Nàng cũng đang cưỡi trên khí nóng, phía trên tôi chừng cả dặm. Chẳng suy nghĩ gì, tôi chỉnh lại đôi cánh và bay lên phía nàng.
Nàng nhìn thấy tôi. Tôi biết chắc điều đó. Diều hâu chẳng mấy khi bỏ sót những gì diễn ra ở xung quanh. Nàng biết tôi đang tiến lại gần phía nàng và nàng đang chờ đợi.
Không hẳn hai đứa tôi là bạn bè. Diều hâu không biết khái niệm “bạn bè”. Và nàng cũng không cảm thấy biết ơn tôi đã cứu nàng khỏi cảnh tù túng. Diều hâu không hiểu thế nào là biết ơn. Thật ra, trong đầu nàng chẳng mảy may có mối liên hệ nào giữa tôi và sự tự do của nàng.
Mặc dù vậy, tôi vẫn bay lên để gặp nàng. Tôi chẳng biết vì sao. Tôi thật sự không biết. Tất cả những gì chúng tôi có chung nhau chỉ là hình thức bên ngoài. Cả hai đứa tôi đều có cánh, có vuốt, có lông...
Tôi chợt thấy hoảng sợ. Tôi sợ nàng.
Thật là điên, vì tôi đang bay phía trên một con tàu của người ngoài trái đất to bằng cả thành phố, thế mà một con diều hâu cái lại làm tôi hoảng sợ.
Hay có lẽ không phải tôi sợ nàng diều hâu ấy. Có lẽ đó chỉ cảm giác của tôi trong khi bay lên gặp nàng trên bầu trời. Cảm giác thân quen, cảm giác như đang trở về nhà, cảm giác như tôi thuộc về nàng.
Tôi chợt thấy hãi hùng và ghê tởm.
Không. KHÔNG!
Tôi là Tobias. Tôi là người. Tôi không phải là chim.
Tôi giãy ra, bay khỏi nàng diều hâu.
Tôi là người. Tôi là một thằng nhóc tên Tobias. Một thằng nhóc có mái tóc vàng bù xù. Một thằng nhóc có bạn bè là người, có những mối quan tâm của người.
Nhưng một phần trong tôi lại cất tiếng. “Xạo! Xạo hết sức! Mày là một con diều hâu. Diều hâu chính là mày. Còn Tobias thì đã chết ngắc rồi.”
Tôi đâm đầu bay xuống.
Tôi gập cánh lại, thả mình rơi thật nhanh. Nhanh! Nhanh nữa!
Và rồi, với cặp mắt mà Tobias không bao giờ có, tôi thấy đàn sói ở bên dưới.
Và tôi thấy cả mối nguy đang lù lù trước mắt chúng.
@by txiuqw4