sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12 -

Uyển Trinh nằm dài ra ghế xa- lông kêu lên thic h thú:

- Vú ơi! Đúng là nơi đâu cũng không bằng nhà mình, thoải mái thật.

Bà Hiền soạn đồ ra bàn mỉm cười:

- Con đi 10 ngày rồi, chắc ở nhà cậu Bằng lên ruột quá.

Nàng chu môi bướng bỉnh:

- Đáng đời. Một lần cho biết khổ với người ta chứ.

- Hồi nãy, vú mang quà qua biếu bác hàng xóm. Bác ấy bảo, ngay sáng mình đi, cậu Bằng đã đến đây tìm. Cậu ấy có vẻ lo lắng lắm, vậy con có vừa lòng chưa?

Đỏ mặt nàng ấp úng:

- Thì... thì con đã hứa với vú bỏ qua hết cho anh ấy rồi mà.

- Phải rồi, sự ghen tuông mù quáng chỉ làm 2 đứa khổ thôi. Nếu cần thiết con trực tiếp gặp cậu ấy để hỏi xem người con gái ấy là ai? Có họ hàng không?

- Ơ, không được đâu, chẳng khác chi “lạy ông con ơ bui. này”. Đã đi rình lén người ta mà con` khai báo, xấu hổ chết.

Có tiếng chuông cổng cả 2 đều nhìn ra, Uyển Trinh tinh mắt hét vang:

- Anh Hải về, vú ơi!

Nàng nhanh nhẹn chạy ra, líu lo:

- Sao anh biết hôm nay em và vú về mà ghé vậy hả? Anh về thành phố từ lúc nào mà không báo em hay? Anh có ghé nhà...

- Em làm một hơi anh biết trả lời câu nào trước đây. Phải bảo cậu Bằng dạy em lại mới được.

Mắc cỡ nàng chạy biến vào nhà. Bà Hiền thấy Trấn Hải mừng rỡ:

- Hải đó hở con? Ngồi xuống đây đi. Lần nào về cũng mang phong lan, nặng nề cồng kềnh quá!

- Không sao đâu vú. Có chút quà cho Bòn Bon mừng, cô bé thích hoa lắm. Có người nào ra nhận không nào?

Nàng bẽn lẽn giơ tay ra nhận lấy giò phong lan định lên lầu, chợt khựng lại khi nghe anh lên tiếng:

- Con về cả tuần lễ rồi. Thấy nhà cửa đóng kín, con hoảng hồn vào công ty của Uyển Trinh hỏi con bé đi đâu. Tình cờ mới biết được giám đốc của Uyển Trinh chính là...

- Là ai hả anh Hải? – Nàng vờ hỏi.

Sực nhớ mình vừa lỡ lời, anh trớ đi:

- Giám đốc là Chiêu Bằng..., em rễ tương lai của anh đúng không?

Uyển Trinh trề môi:

- Tưởng chuyện gì. Nhưng sao lúc này anh không gọi em là Bòn Bon nữa?

- Em lớn rồi, cứ Bòn Bon mãi người yêu của em sẽ cười. Miễn sao trong lòng tụi anh, em luôn là Bòn Bon là được rồi.

- Tui. anh là ai chứ?

Trấn Hải lúng túng khoát tay:

- Anh nói lộn mà, em mang lên lầu tưới đi, coi chừng chết đấy.

Khi nàng đi khuất sau cầu thang, anh quay sang bà Hiền.

- Vú về chừng vào vậy? Đi chơi vui không vú?

- Cũng khoảng 1 tiếng. Vậy hôm nào con cũng ghé qua nhà nhà à? Tội nghiệp chưa. À! Con nói ghé công ty của em con, vậy con có gặp cậu Bằng không?

- Dạ có, còn vú?

Bà Hiền lắc đầu:

- Có lần cậu ấy ghé nhưng không gặp vú, đến nay chẳng thấy đ


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx