Chương 5: Nữ Nhi Tình
“Tại sao ngươi lại chọn cầm khúc này?” Trương Thử Lạc chau mày hỏi.
Lý Ngự Ninh thong thả nhấp một ngụm trà rồi mới cười nói: “Không được sao?”
“Không phải, nhưng ngươi là nam nhi, chọn cầm khúc này có chút không phù hợp.”
Ngự Ninh lại cười ôn nhu nhìn hắn: “Ngươi là người của mấy trăm năm trước nên có chút không biết, ngày trước người ta ít có ca ngợi về tình yêu, chỉ chú trọng tôn vinh vẻ dẹp của núi non sông suối cùng bờ cỏi, chí lớn nam nhi, nhưng thời đại này, lại chuộng tôn vinh tình yêu, bởi vì người ta quan niệm tình yêu là cái gốc cho mọi sự phát triển thành. Vậy ta chọn cầm khúc này cũng không có gì là quái lạ.”
Cậu khẽ hạ mắt thở dài nói: “Cũng bởi một lý do khác nữa…” Cậu nâng mắt lên nhìn vào mắt hắn: “…đó là ta muốn nhờ cầm khúc này nói bày tỏ lòng của ta với người mà ta tâm ái…”
Trương Thử Lạc hơi thất thần vì ánh mắt cậu nhưng nhanh chóng, hắn lấy lại vẻ bình thản thường ngày: “Được rồi, ta sẽ giúp ngươi luyện tập cầm khúc này, nhưng ta không phải nữ nhi, ta không chắc có thể hiểu hết được thần thái của nó. Nếu ngươi quyết định chọn khúc nhạc này cho lần khảo thí cuối cùng thì ta không chắc chắn về kết quả của ngươi.”
“Ta hiểu, đối với ta, có là đệ nhất danh cầm hay không không quan trọng. Cuộc đời này, ta không quản người khác nhìn ta với ánh mắt nào, chỉ cần ta thấy thích, ta sẽ làm.”
Chỉ cần thấy thích, sẽ làm sao? Trương Thử Lạc ngẫm nghĩ câu nói này. Trong lòng dường như bớt đi một chút oán niệm….
_____________
Đêm trăng, gió thổi rất khẽ, khu vườn của Lý phủ bàng bạc một màu trắng động lòng người. Một bóng người mặc hồng y đứng bên bờ liên trì, có chút mơ hồ. Ngự Ninh ngước mắt nhìn ánh trăng trên cao rồi lại cúi đầu nhìn bóng trăng dưới nước.
Tình yêu của cậu dành cho hắn cũng tựa như vậy.Thật là đẹp, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo ảnh, đưa tay ra cũng không nắm bắt được. Từ dầu hắn đã nói chỉ cần cậu giúp hắn mang Anh Lạc cho đến khi hắn có thể tự mình làm, mà hiện tại hắn đã gần như hoàn toàn thoát khỏi phong ấn chú. Lại nói, hắn hứa với cậu hắn sẽ giúp cậu luyện tập trong kì thi này, bây giờ kì thi cũng sắp kết thúc.Vậy sau đó, hắn và cậu cũng không còn lý do gì ở cạnh nhau.
Lý Ngự Ninh lại cười lạnh, trong lòng ân ẩn đau. Ông trời cũng thật trớ trêu đi, một là thiên sư, một là lệ quỉ… Ngự Ninh cũng đã có quyết định, mặc cho hắn rời bỏ cậu hay không cậu cũng sẽ trở về Lăng gia thụ huấn để trở thành một thiên sư giỏi nhất, có như vậy cậu sẽ có đủ năng lực cho dù hắn có cự tuyệt, cậu cũng sẽ đi theo hắn đến hết cuộc đời.
Cậu đúng là điên rồi, điên thật rồi! Cậu yêu hắn đến phát điên rồi! Lần này, cậu rất chuyên tâm luyện đàn. Chỉ mong có thể nhờ cầm khúc nói cho hắn tình yêu của cậu.Cho hắn biết cậu mê luyến hắn như thế nào, nói cho hắn biết cậu không phải nông nỗi nhất thời, nói cho hắn biết dù không được đáp trả cậu cũng nguyện yêu hắn cả cuộc đời này. Dù có là hoa trong gương hay trăng dưới nước ( thành ngữ TQ ý nói những thứ đẹp đẽ nhưng không thực tế) Ngự Ninh cũng nguyện ý.
Quay lưng định về phòng, đột nhiên một trận gió quái lạ thổi quét qua, một bóng đen dần xuất hiện. Đứng trước mặt cậu là một con quỷ toàn thân toát lên vẻ hung ác. Đôi mắt cùng mái tóc đỏ rực, toàn thân hắn vận hắc y, bàn tay lấp lóe những món nhọn sắc bén.
Ngự Ninh hoảng hốt lùi lại vài bước. Trong lòng thầm kêu khổ, đúng thật là không xong rồi. Cậu vừa nhìn thoáng qua cũng biết được con quỉ trước mặt muốn bao nhiêu lợi hại thì có bấy nhiêu nha. Còn cậu chỉ đang trong quá trình học tập, chưa có khả năng chống chọi với quỉ siêu cấp như vầy.
Nhưng Ngự Ninh cũng cố trấn định: “Ngươi quỉ quái phương nào, ngang nhiên dám vào Lý phủ gây rối?”
Con quỉ trước mặt cười lạnh, những cái nanh hơi lóe sau cánh môi đỏ thẫm. Giọng nói hắn cất lên nghe rất quái dị. “Cuối cùng cũng tìm ra ngươi, tên thiên sư đáng chết! Hôm nay ta phải trả mối hận năm xưa một lần cho xong.”
Ngự Ninh xua tay: “Này, khoan đã, nếu ngươi muốn giết ta ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết ta với ngươi có thù oán gì? Ta thật sự chưa từng gặp qua ngươi.” Đúng vậy, từ trước tới nay cậu chưa gặp con quỉ nào nhìn kinh dị như thế này, nếu đã nhìn qua chắc chắn sẽ không thể quên đươc.
“Hừ! Sắp chết mà còn đa sự.” Không cần nói thêm lời nào, con quỉ đó liền giơ tay tung một chưởng về phía cậu, Ngự Ninh nhanh chóng tránh thoát, chỉ có điều cây cột không may trúng phải chưởng kia đã tan nát hóa thành tro.
Trong lòng Lý Ngự Ninh thầm run sợ, chết không đáng sợ, chỉ là…người kia… Không kịp suy nghĩ, Ngự Ninh liền đưa tay bắt thủ ấn miệng đọc chú ngữ mong rằng có thể chống đỡ được một chút, vạn nhất người kia đến tìm….Nhưng mà con quỉ này quả thật rất lợi hại, không biết người đó có địch lại không?
Trong lòng mâu thuẫn xâu xé làm cậu mất tập trung, một đạo xích quang bay thẳng về phía cậu, Ngự Ninh bất ngờ không kịp tránh né, chú ngữ đọc sai một chút, cũng liền sau đó là một lực va đập cực mạnh hất tung cậu lên không, lưng đập vào một thân cây, sau đó ngã sấp xuống đất, liền ói ra một ngụm máu.
Lý Ngự Ninh cảm thấy trong thân thể như tan nát, đau ư? Quả thật cậu đã mất hết cảm giác, có đau hay không cũng không phát hiện, đôi mắt thoáng mờ mịt, nhìn thấy bàn tay quỉ dị với những móng sắc nhọn đang tiến gần đến cổ mình, nhưng một chút sức phản kháng cũng không có. Cậu thật sự chết như vậy sao, cậu không cam lòng, bản thân mình còn chưa tấu cho người kia khúc nhạc tình mà…
Nhưng đúng lúc đó, một bóng trắng xuất hiện, kịp thời ngăn chặn bàn tay kia. Trương Thử Lạc hất bàn tay con quỉ kia ra. Đứng chắn trước Ngự Ninh, trong tay vẫn ôm Anh Lạc cầm.
“Xích Diễm, không ngờ ngươi lại tìm tới đây?”
Con quỉ tên Xích Diễm hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng rất nhanh, khóe miệng cười cười: “Là ngươi sao, ba trăm năm nay không thấy tin tức của ngươi, ta còn nghĩ ngươi đã sớm đi đầu thai nha.”
Trương Thử Lạc liếc nhìn Ngự Ninh vẫn còn nằm trên đất, máu từ khóe miệng vẫn rỉ ra không ngừng… “Ngươi ít nói nhảm đi! Thấy ta mà còn không biết phải cút đi sao?”
Xích Diễm cười rộ lên, giọng hắn cười nghe thập phần kinh dị: “Ngươi a, ta còn không biết tình trạng của ngươi lúc này sao, tuy ngươi đã thoát khỏi khống chế của chú ấn nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này ta muốn tiêu diệt ngươi cũng không quá khó…hừ! ta vẫn chưa quên gương mặt xinh đẹp của ngươi đã hại ta thê thảm như thế nào.”
Nói xong hắn liền động thủ, Trương Thử Lạc trong mắt ánh lên một chút lo lắng, nhìn qua cậu, rồi lại quay về đối phó với Xích Diễm, Thử Lạc vận quỉ lực để Anh Lạc cầm vào không trung, đôi bàn tay không ngừng tấu ra những âm thanh đáng sợ, tất cả điều biến thành những luồng kim quang bay về phía Xích Diễm, hắn cũng không ngừng dùng những sợi tơ đỏ phóng về phía Thử Lạc quấn lấy Anh Lạc, hai bên cứ thế giằng co, trên những sợi tơ đỏ, không biết từ đâu có những dòng máu chảy theo đó, nhỏ giọt xuống đất tạo thành một cảnh ghê tởm không nói nên lời.
Tuy thần trí mơ hồ, nhưng Ngự Ninh vẫn nghe được mùi máu tanh phản phất trong không khí, Thử Lạc, hắn có làm sao không? Mình thật vô dụng, không thể bảo vệ người mình yêu, đúng thật rất vô dụng…Từ trong khóe mi một dòng nước mắt lăng dài xuống má, nhỏ giọt xuống đất.
“Tách…” Đúng lúc đó, Thử Lạc đã không thể trụ vững, Anh Lạc cầm văng ra xa, cả người hắn cũng bị đẩy bay về phía cậu. Ngự Ninh lập tức cố gắng dùng chút sức còn lại rướn người về phía hắn, đôi môi mấp máy gọi tên hắn… “Thử Lạc…”
Tuy cũng tổn thương không nhẹ, nhưng Trương Thử Lạc cũng khống đến nỗi như Ngự Ninh, nhìn thấy hình ảnh y lúc này, trong lòng hắn không khỏi đau đớn, cảm giác này giống như thời khắc hắn sắp chết năm trăm năm về trước, không, còn thống khổ hơn rất nhiều.
Trương Thử Lạc đến gần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang vươn ra với mình, kéo y ôm vào trong ngực. “Ta đây, dừng nói nữa…Ngươi bị thương rất nặng.”
Ta đang mơ sao? Người đó ôm ta vào lòng sao? Ngự Ninh đã không còn phân biệt được giữ mộng và thực. Hắn sao có thể ôm lấy mình? Còn có, không phải hốc mắt người đó có chút đỏ sao? Ngự Ninh còn muốn chạm vào gương mặt ấy mà, gương mặt tuyệt đẹp làm cậu tâm tâm niệm niệm rất nhiều lần. Nhưng mà còn chưa chạm được, thì một màn u tối chụp lấy cậu, mang cậu vào trong hắc ám.
Xích Diễm càng cười rộ lên: “Oa, uyên ương tình thâm.” Hắn lại nghiêm sắc mặt: “Ngươi là một con quỉ, lại có hành động như vậy với thiên sư, thật làm mất mặt tất cả quỉ giới mà.”
Trương Thử Lạc hừ lạnh: “Ngươi câm miệng, ta không muốn nhìn thấy ngươi.Cút đi!”
Xích Diễm lại dùng tay điều chỉnh một búi tơ đỏ mà trong đó ẩn hiện những dòng máu tanh “Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi luôn cùng với nó.”
Một đường máu đỏ tươi lao vút qua phía hắn cùng với cậu, Thử Lạc cũng không thèm chóng đỡ chỉ ôm lấy Ngự Ninh thêm chặt một chút, hắn biết lúc này hắn không thể đấu lại tên kia, thân hắn đã là quỉ thì còn có cái gì luyến tiếc, chỉ là không đành lòng nhìn người trong vòng tay mình chết. Y chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, còn chưa có hưởng thụ hết cuộc sống nhân gian mà.
Trương Thử Lạc thì thầm vào tai cậu: “Lý Ngự Ninh, nếu được quay lại thời điểm đó, ta nhất định tiếp nhận tình cảm của em.”Nhưng người trong lòng không nghe thấy được, nếu nghe được câu nói này, không biết cậu có bao nhiêu kinh hỉ.
Đúng lúc búi tơ máu kia phóng tới gần hai người, thì bị một lực cản rất mạnh làm búi tơ máu dội ngược lại phía sau, Xích Diễm vội thu chiêu. Một cột khói đen từ từ lan ra trong không trung lớn dần…Giọng nói ôn nhu câu dẫn hồn người cất lên : “Xích Diễm, ngươi có biết đang đụng đến người không nên đụng….?”
Xích Diễm lùi mấy bước, “Là ngươi? Hắc Vô Thường?”
Không nghe câu trả lời, chỉ nghe tiếng cười như chuông ngân. Xích Diễm hơi chút hoảng hốt, trong quỉ giới cũng không khác mấy so với nhân gian, cũng có rất nhiều quỉ lợi hại nhưng không phải lúc nào cũng tác quái, mà là làm quan, làm việc cho điện Diêm vương, Hắc Vô Thường là một trong những quỉ quan lợi hại nhất quỉ giới, Xích Diễm cũng biết chống đối hắn có bao nhiêu nguy hiểm, không nói thêm gì liền vội vù một cái biến mất tâm…
___________
Nữ Nhi Tình: là một trong những khúc nhạc trong bộ phim Tây Du Kí, khúc nhạc này xuất hiện trong phần Đường Tăng đến Tây Lương nữ quốc.
Chương 6: Lưỡng tình tương duyệt.
Trương Thử Lạc đỡ lấy Ngự Ninh ôm rất nhẹ nhàng đứng dậy nhìn Hắc Vô Thường một chút không có hoảng hốt cũng không khiếp sợ, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi không phải đến để câu hồn y đi chứ?”
Hắc Vô Thường cười, tiếng cười như chuông ngân nghe qua thập phần câu dẫn: “Tất nhiên không! Cậu ta là bằng hữu nhiều năm với ta như vậy, muốn câu hồn cũng nên nói trước một tiếng a!”
Trương Thử Lạc nghe xong không hỏi thêm trực tiếp đi về phòng Ngự Ninh, đặt cậu lên giường hắn liền xoay lại, nhìn thấy Hắc Vô Thường cũng đi theo, hắn nói : “Bây giờ phải làm sao? Cậu ấy sẽ không chết chứ?”
Hắc Vô Thường ngồi xuống mép giường đùng ngón tay thon dài trắng nõn khiêu khiêu lên trán Ngự Ninh, một ánh sáng nhẹ nhàng phát ra rồi cũng nhanh chóng vụt tắt. Trương Thử Lạc không nói gì, chỉ đứng cạnh bên chờ đợi, lúc này hắn không làm gì được cho y, trong lòng vô cùng buồn bực. Chỉ biết tự trách mình không chịu nhanh chóng phục hồi năng lực.
Lại nhìn thấy gương mặt Hắc Vô Thường, quả thật rất xinh đẹp đi. Làn da trắng nõn, mũi thẳng cao, ánh mắt đen láy câu hồn, khóe môi lúc nào cũng loan loan ý cười, mái tóc đen bóng như tơ. So ra tên này cũng không hơn kém hắn bao nhiêu. Lại là bằng hữu nhiều năm, không biết giữa y và hắn ta có phát sinh quan hệ gì không?
Rồi hắn lại tự giễu cợt mình, chỉ mới nhận ra tình cảm của mình thì liền đánh đỗ thùng dấm to, đúng là không có mặt mũi mà. Lúc này Hắc Vô Thường mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không ngờ ngươi lại quay về bên cậu ấy.Ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?”
Thử Lạc nghiêm mặt một lúc lâu mới nói: “Ta không có, nhưng cậu ta không nhớ bất cứ gì cũng xem như chuyện tốt…”
Hắc Vô Thường thở dài: “Ngươi cũng thật cố chấp, đã bao nhiêu lâu rồi còn chưa rủ bỏ được quá khứ, hai người các ngươi sao lại tự dày vò nhau như vậy?”
Trương Thử Lạc lần này không có trả lời, chỉ là quay người đi ra ngoài.
__________________
Lý Ngự Ninh mơ màng tỉnh lại, trước mắt liền hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.
“Ưhm, ta đau đầu quá!”
Người kia luồng tay xuống gối đỡ cậu dậy: “Ngươi vừa bị thương suýt chết có biết không hả?”
Lấy ánh mắt áy náy nhìn người nọ Ngự Ninh nhỏ giọng: “Là ngươi cứu ta đi, lâu rồi không có gặp ngươi, Hắc Vô Thường.”
Hắc Vô Thường điểm nhẹ lên mũi hắn cười ôn nhu: “Ngươi mau nằm xuống đi, có biết ta đến trễ một chút là ngươi tiêu rồi không!”
Lý Ngự Ninh ngoan ngoãn nằm lại giường: “Dạo này ngươi không bận rộn sao, lại có thời gian đến thăm ta?”
“Phải rồi, lúc này ít người chết, công việc cũng nhàn hạ quá đi!”
Ngự Ninh cười khúc khích: “Người thế gian không hề biết ngươi nên mới vừa nghe thấy tên thôi thì đã ba hồn bay mất bảy vía rồi, nếu họ mà biết bộ dạng câu dẫn này của ngươi đảm bảo có rất nhiều người xin được chết a!”
Chợt cậu nhớ đến chuyện gì liền khẩn trương hỏi: “Thử Lạc đâu rồi? Không phải ngươi đến câu hồn hắn chứ, hắn đã là lệ quỉ rồi nha.”
Hắc Vô Thường chọt chọt cái trán y cười: “Hai người các ngươi sao mà chỉ biết hỏi câu này thôi vậy? Hắn ta đi ra ngoài sắc thuốc cho ngươi rồi.”
“Uhm! …” Nhất thời có chút ngượng ngùng, Ngự Ninh không biết phải nói gì, Hắc Vô Thường đã lên tiếng, “Ngươi cố gắng mau khỏi đi, còn vài ngày nữa là thi rồi. Xong chuyện ở đây thì mau lên núi, đến lúc đó ta lại đến xem ngươi.”
“Ta đã biết!”
Hắc Vô Thường đứng dậy, thân ảnh dầng tan ra thành một cột khói đen đôi môi xinh đẹp khẽ cười với cậu một cái rồi liền hóa thành khói tản đi rất nhanh trong không khí. Trong nháy mắt đã không còn thấy tâm hơi đâu nữa.
Lúc này cửa phòng mở ra, nhìn thấy Thử Lạc đi vào, Ngự Ninh hơi có chút hoảng hốt, liền nhắm mắt lại như ngủ.
Hắn bưng một bát thuốc còn nóng đến bên giường, nhìn thấy Ngự Ninh còn nhắm mắt, Thử Lạc dùng tay khẽ vuốt lên má cậu, “Ninh Nhi, dậy uống chút thuốc…”
Ngự Ninh đến lúc này cũng không giả vờ ngủ được nữa, cậu mở mắt ra, hình ảnh thu vào đáy mắt là gương mặt tuyệt đẹp đang nhìn cậu rất ôn nhu, Ngự Ninh không nở rời đi bàn tay hắn, tuy có chút lạnh nhưng cậu cũng nắm lấy tay hắn đang đặt trên má mình cọ cọ. Thử Lạc cũng đáp lại, dùng tay còn lại nắm tay Ngự Ninh siếc nhẹ, cậu hơi bất ngờ vì sự ôn nhu của hắn, làm sao chỉ mới có một buổi tối mà hắn lại thay đổi nhiều như vậy! Nhưng Ngự Ninh cũng không hỏi, chỉ cần tiếp nhận là được.
“Nào, ngồi dậy uống thuốc đi, thương thế của ngươi nội thương khá nặng…”
Ngự Ninh đễ hắn dỡ mình dậy, tựa vào lòng hắn, Thử Lạc còn cầm chén thuốc đút cho cậu. Thuốc tuy rất đắng nhưng Ngự Ninh lại thấy ngọt vô cùng.
Uống xong rồi hắn muốn đễ cậu nằm xuống, nhưng Ngự Ninh không chịu, vòng tay ôm siếc lấy Thử Lạc. “ Ta nằm xuống rồi, ngươi lại bỏ ta đi.”
Thử Lạc có chút khó xử: “Vậy ta ngồi cạnh ngươi được không?”
Lý Ngự Ninh lắc đầu, nhìn qua hắn đề nghị: “Ngươi nằm cạnh ta đi.”
Thở dài một hơi, hắn gật đầu: “Được rồi!”
Thử Lạc nằm xuống cạnh Ngự Ninh, cậu liền dựa sát vào người hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn, đầu tựa lên vai hắn: “Thử Lạc, ngươi có bị thương không?”
“Ta không sao!”
“Hắc Vô Thường có làm khó ngươi không?”
“Không có!”
“Ta yêu ngươi.”
“Không…nga?”
Tuy trong lòng Trương Thử Lạc biết cậu yêu hắn, nhưng nghe được chính miệng Ngự Ninh nói ra, hắn có chút bối rối. Ngự Ninh lại nói: “Ngươi không cần để ý, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết mà thôi, trãi qua sự việc hôm nay ta mới biết không phải lúc nào cuộc sống cũng theo như bản thân mình nghĩ, nếu như hôm nay ta không nói cho ngươi, vạn nhất ngày mai ta không còn cơ hội để nói thì sao bây giờ.”
Thử Lạc hơi xúc động: “Ninh Nhi…”
“A…thôi, ta đi ngủ thôi…” Nói rồi cậu nhắm mắt lại, cậu không muốn nghe hắn nói, nếu như câu tiếp theo là từ chối cậu thì cậu sẽ đau lòng đến chết mất. Thử Lạc cũng không nói thêm, chỉ vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Ngự Ninh đang quàng qua người mình.
Hắn biết suy nghĩ của cậu, nhưng lúc này, hắn phải nói cái gì cho đúng đây?
Đứa nhỏ này cũng đã vì hắn chịu bao nhiu đau khổ hắn biết, đứa nhỏ này cũng gây cho hắn rất nhiều bi thương hắn vẫn nhớ, nhưng hắn có tình cảm với người này trong hiện tại, không phải trong quá khứ, nhưng để gạt đi quá khứ không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, chắc có lẽ hắn sẽ không bao giờ thông suốt được tình cảm của bản thân mình. Khi nhìn thấy y bị tác động mạnh mà nôn ra máu, trong lòng hắn chợt quặn lên đau đớn, trong đầu trống rỗng, hắn biết bản thân mình cũng có ân oán với Xích Diễm, mà hiện tại hắn vẫn chưa khôi phục như trước dây,khó lòng đấu lại tên quỉ kia, chỉ cần hắn không ra mặt thì Xích Diễm cũng không biết, nhưng hắn không có làm vậy, hắn lúc đó thập phần không muốn tên quỉ kia động vào y, chỉ biết dù không có một phần trăm cơ hội vẫn ở cạnh bên y…
_____________
Trời sáng dần, lúc Ngự Ninh thức dậy phát hiện mình vẫn còn nằm trong vòng tay hắn, cậu mới biết chuyện hôm qua không phải là mơ. “Thử Lạc….”
“Ngươi không ngủ thêm đi, trời còn chưa sáng hẳn mà.”
Dụi dụi đầu vào lòng hắn cậu hỏi: “Ngươi có biết con quỉ đêm qua không?”
“Ta biết! Hắn là Xích Diễm.”
“Oa, hắn xấu như vậy sao lại gọi là Xích Diễm chứ?”
Thử Lạc cười khẽ: “Còn không phải do ngươi gây ra sao?”
Ngự Ninh trợn mắt: “Ta nào có biết hắn a, làm sao ta gây ra được, với lại hắn lợi hại hơn ta nhiều.”
“Kiếp trước ngươi là đệ nhất thiên sư, chính ngươi đã hủy đi dung mạo của hắn!”
Ngự Ninh lắc đầu: “Kiếp trước ta tàn ác vậy sao? Mà ngươi hình như có biết kiếp trước của ta, ngươi kể cho ta nghe đi!”
Thử Lạc nhắm mắt: “Không phải bây giờ…”
Ngự Ninh dùng ngón tay di di trên ngực hắn dụ dỗ: “Vậy ngươi kể chuyện trước đây của ngươi đi!”
“Ta thì có chuyện gì để kể chứ?”
“Lúc ngươi còn là người, ngươi đã làm gì a?” Ngự Ninh nói cho hắn biết những điều Lý lão gia đã nói với cậu, cuối cùng hỏi : “Không phải là ngươi tự vẫn chết chứ?”
“Ta không có.” Giọng hắn có chút khàn khàn.
Ngự Ninh đau lòng nắm lấy tay hắn: “Ta xin lỗi, đừng nói nữa, chẳng phải hiện tại ngươi đã ở cạnh ta sao, ta sẽ không để người nào khi dễ ngươi.”
Thử Lạc phì cười: “Tiểu tử, ngươi chỉ cần không bị người khác khi dễ là tốt lắm rồi.”
Cả hai cùng nhìn nhau thâm ý hiện đầy trong đáy mắt , Lý Ngự Ninh không hỏi hắn vì sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, cũng không cần hắn nói ra rõ ràng bất cứ chuyện gì, trong lòng cậu cũng thầm nghĩ có lẽ hắn và cậu đã lưỡng tình tương duyệt rồi.
Vậy thì những thứ khác còn có cái gì là quan trọng nữa…
@by txiuqw4