6h tối hôm sau, cả nhóm lại tụ tập ở phòng của Mặc Cầm và Dạ Thảo để chuẩn bị.Trang phục của Mặc Cầm, Dạ Thảo và Phan Linh là chân váy đen cùng áo sơ mi trắng bình thườngCòn trang phục của nhân viên bảo vệ của Đêm và Quốc Minh là một bộ vest rất lịch sự. Khi họ bước ra từ phòng thay đồ, ánh mắt của mấy nàng như muốn rơi ra, miệng không ngậm lại được, ngay cả Mặc Cầm cũng phải công nhận là Đêm rất đẹp trai.Tuy chỉ là bộ vest được cắt may rất bình thường, không có điểm gì nổi bật nhưng mặc trên người Đêm lại đẹp đến lạ lùng. Trông Đêm như một chàng hoàng tử vừa bước ra từ trong truyện tranh, dáng vẻ cao lớn, tuấn tú, mái tóc màu den rủ xuống mặt trông rất cool.“ Haizz mấy người không cần say mê nhìn tôi vậy đâu tự tôi cũng biết là mình đẹp trai mà.” – Quốc Minh đứng trước mặt bọn họ làm một kiểu vuốt tóc rất ngầu rồi chống tay tạo dáng.“ Đẹp trai á! Xí” – Dạ Thảo khinh bỉ hừ một tiếng. “ Tôi thấy cậu nên đi khám lại mắt đi, mắt cậu không chỉ bị cận bình thường đâu mà sắp lác rồi đó!!!” – Âm cuối cùng cô cố tình nhằm vào tai Quốc Minh rồi hét rõ to. Sau đó lại dùng ánh mắt đắm đuối nhìn Đêm.“ Đủ rồi! Chúng ta đi thôi” – Đêm lên tiếng gọi mọi người đi để tránh hai con người kia lại chiến tranh với nhau.Tại đại sảnh tập đoàn đá quý Hoàng thịTừng chiếc, từng chiếc ô tô đủ mọi nhãn hiệu nổi tiếng đỗ lại trước cửa của tòa nhà. Nhìn từ bên ngoài thôi người ta cũng đủ thấy quy mô rất lớn của buổi đấu giá lần này. Ánh đèn neon sáng chói của tòa nhà chiếu ra có thể soi sáng cả một con phố, có rất nhiều hoa tươi được trang hoàng hai bên cổng. Mỗi lần người phục vụ mở cửa xe cho khách là mọi người không kiềm chế được phải ngước nhìn xem người nổi tiếng tiếp theo đến là ai.Trong căn phòng, những bàn thức ăn đủ loại được sắp xếp theo kiểu tiệc đứng chạy dọc hai bên. Mọi người ở đây không phải thương gia cũng là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Tất cả đều ăn mặc rất đẹp, có lẽ là toàn hàng hiệu. Họ đứng thành từng nhóm, từng nhóm một vui vẻ chuyện trò.Dạ Thảo không khỏi trầm trồ, nhìn xung quanh rồi đánh giá: “Đúng là người có tiền, làm gì cũng xa xỉ.”“Em đấy không chịu tập trung làm nhiệm vụ đi đừng có ngắm mãi nữa.” – Phan Linh ở bên cạn khẽ trách cô.Dạ Thảo lè lưỡi đáng yêu rồi cun cút bưng khay đồ uống đi.“ Cô có muốn dùng gì không ạ?” – Dạ Thảo, tươi cười cất tiếng hỏi một người con gái mặc bộ váy dài, bó sát màu tím xẻ lưng rất quyến rũ.Cô ta chậm rãi quay lại, ngay lập tức khuôn mặt Dạ Thảo thay đổi 180 độ“ Sao lại là cô?” – Dạ Thảo ngạc nhiên đến mức mắt trợn tròn.“ Tại sao lại không thể là tôi.” – Cô ta nhếch đôi môi tô son đỏ chót cười một cách mỉa mai.Mặc Cầm đang đứng bên cạnh rót rượu cho một quý ông nghe thấy cuộc đối thoại trên cũng không khỏi tò mò ngước mắt lên nhìn.Sao lại là cô ta?Mặc Cầm ngạc nhiên cũng không kém, cô ta chính là cô gái mà hôm trước bọn họ va vào lúc ở kí túc xá. Là người đã vinh hạnh được Dạ Thảo đặt cho biệt danh rất “dễ thương”: Yêu nữ hàng hiệuHất mái tóc dài ra phía sau, cô ta kinh bỉ nhìn Dạ Thảo: “ Tưởng sao! Cũng chỉ là loại bưng bê rẻ tiền.”Dạ Thảo không thể chịu được cái ánh mắt của cô ta, cô tức giận cãi lại:“ Này cô! Tôi trông mặt cô cũng sáng sủa không đến nỗi nào sao toàn phun ra những câu vô học thế hả. Tưởng mình có tiền rồi muốn nói gì thì nói sao.” “Cô…cô nói cái gì hả?” – Giọng cô gái kia hơi run run vì tức giận. Xung quanh một số ánh mắt đang tò mò nhìn về phía hai người đang cãi nhau.“ Di Di có chuyện gì vậy?” – Một người con trai tuấn tú, khoác trên người một bộ vest trắng trông như bạch mã hoàng tử nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thiên Di ân cần hỏi han.Là Hoàng Nhật sao, đúng là trời giúp cô Mặc Cầm mỉm cười đầy mưu mô thầm nhủ. Tự nhiên mỡ lại đến miệng mèo làm cô suốt mấy ngày nay khổ sở suy nghĩ cách tiếp cận anh ta. Không ngờ anh ta lại tự dẫn xác đến.Lúc anh ta xuất hiện cả căn phòng như ngừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta. Anh ta là một chàng trai có mái tóc vàng, khuôn mặt của anh may mắn được ông trời ưu ái tạc ra đẹp đến kì lạ. Nụ nhẹ nhàng trên môi như tỏa ra hơi ấm.Dạ Thảo đứng đơ tại chỗ, nuốt một ngụm nước bọt rồi say đắm nhìn người con trai trước mặt.“Cô ta bắt nạt em.” – Thiên Di nũng nịu bám lấy tay Hoàng Nhật, chỉ vào Dạ Thảo rồi nở nụ cười thỏa mãn.“ Vậy sao?” – Anh ta hỏi lại có vẻ không tin lắm. Thiên Di gật đầu khẳng định.“ Thật sự xin lỗi cô, là Di Di không hiểu chuyện.” – Anh ta cúi đầu lịch sự xin lỗi Dạ Thảo.Dạ Thảo lúc này vẫn đứng đơ tại chỗ, nở một nụ cười ngớ ngẩn, làm anh ta hơi lung túng.“ Không sao! Một phần cũng là tại bạn tôi.” – Mặc Cầm dung giọng nhẹ nhàng thay Dạ Thảo nhận lời xin lỗi của anh ta.Thiên Di thấy Hoàng Nhật tự nhiên xin lỗi bọn họ thì như bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục, tức giận giẫm đôi giày cao gót cành cạnh xuống nền nhà.“ Nhật anh bị sao đấy, rõ ràng là bọn họ gây chuyện với em mà.” – Cô ấm ức nói.Hoàng Nhật thì thầm vào tai Thiên Di“Đại tiểu thư à! Em không thấy mọi người đang nhìn em chằm chằm sao? Muốn gây sự thì cũng đi chỗ khác mà gây sự, phải nể mặt anh một chút chứ.”Thiên Di nghe thấy Hoàng Nhật nói vậy cũng chột dạ nhìn ra xung quanh, quả thật rất nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm bắn về phía cô. Ngay lập tức, cô ta từ một con sư tử cái đói ăn trở thành một con cún con ngoan ngoãn, mỉm cười hiền dịu đứng bên cạnh Hoàng Nhật. Đúng là không hổ danh với cái tên yêu nữ mà Dạ Thảo đặt cho mà, biết hình cũng thật nhanh đấy, Mặc Cầm kinh bỉ đánh giá. Hoàng Nhật ái ngại nhìn bọn họ rồi khoác tay Thiên Di bỏ đi.
@by txiuqw4