sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

14. Làm lại từ đầu

Làm lại từ đầu

(Na, nữ, 20 tuổi)

Hồi đầu năm, một lần đi mua hàng ở tiệm tạp hóa, mình rất thích chiếc đĩa thủy tinh trên giá, nhưng khi hỏi mua thì cô bán hàng nói chiếc đĩa đó đã có người đặt mua rồi và chỉ còn một chiếc duy nhất. Đúng lúc đó, một cậu bạn hớt hải chạy tới đưa tiền cho cô bán hàng, cô vừa gói đồ cho khách, vừa nói rằng bạn gái này đến muộn một bước nên đã không mua được. Cậu bạn ngoảnh sang nhìn mình và mỉm cười chào. Giây phút đó, không hiểu sao mình lập tức có thiện cảm với cậu ấy và cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu để đề nghị: “Cậu có thể nhường cho tớ chiếc đĩa này không, tớ rất thích nó!”. Cậu bạn vui vẻ đồng ý ngay. Mình cảm ơn mà mặt đỏ bừng lên, vội chào tạm biệt rồi rảo bước. Trên đường về, mình mới thấy có phần hối hận vì quên hỏi tên và số điện thoại, nhưng quả thực lúc đó nỗi ngượng ngùng xâm chiếm khiến mình chỉ muốn lập tức lẩn trốn ánh mắt của cậu ấy.

Sau đó, không hiểu sao cậu ấy lại tìm được tên và số điện thoại của mình. Khi nghe giọng cậu ấy qua điện thoại, mình cảm thấy một niềm vui bất ngờ và vô cùng cảm động. Từ đó, bọn mình bắt đầu kết bạn với nhau, cậu ấy coi mình như bạn gái và mình cũng không hề phản đối. Mình tin rằng, mối lương duyên này là do ông trời sắp đặt.

Mình mới hai mươi tuổi, đang vừa học vừa làm, nên mẹ thường xuyên nhắc nhở mình không nên yêu sớm, phải cố học mà lấy cho được cái bằng, để sau này tìm được công việc ổn định. Vì thế, bình thường mẹ luôn “quản” mình khá chặt, khiến mình không có nhiều thời gian dành cho chuyện yêu đương. Cậu ấy cũng như mình, học hết cấp ba là ở nhà phụ bố mẹ bán hàng, cả ngày bận rộn không ngơi tay. Để tiện cho việc liên lạc, cậu ấy đã phải trang bị cho mỗi đứa một cái điện thoại di động.

Mặc dù không có nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng mình không hề giận hờn hay oán trách, vì mình chỉ cần hai đứa yêu nhau thật lòng. Mỗi tuần, cậu ấy dành ra hai buổi sáng để đi dạo công viên cùng với mình. Đứng dưới hàng liễu rủ bên hồ nước thơ mộng, bọn mình tựa vai nhau, rủ rỉ chuyện trò, tâm sự. Mặt nước long lanh, cây cối xanh tươi, những chú chim non vui hót râm ran trên cành. Tình yêu ngọt ngào khiến mình thấy cái gì cũng đẹp hơn thì phải! Càng ngày mình càng quyến luyến cậu ấy hơn, cảm thấy như không thể xa cậu ấy, mình thường xuyên gọi điện, nhắc nhở cậu ấy chăm sóc bản thân, để ý đến việc thay đổi thời tiết để mặc đủ ấm, nhắc nhở cậu ấy tránh va chạm với ai, cẩn thận khi tham gia giao thông. Đôi khi cảm thấy mình giống như một người vợ và quả thật mình cũng có những mơ ước đẹp đẽ về một gia đình nhỏ trong tương lai, có thể không giàu có nhưng sẽ luôn yêu thương, chăm sóc cho nhau. Và để làm được điều đó, bọn mình phải cố gắng học cho xong để nhận được bằng tốt nghiệp.

Thế nhưng, mọi chuyện chẳng tốt đẹp được lâu, thái độ của cậu ấy đối với mình dần dần thay đổi khi mình phát hiện cậu ấy bắt đầu nói dối mình. Có khi mình gọi điện thoại bốn, năm lần mà không được và cuối cùng chỉ có một lý do duy nhất là ở đó ồn ào quá, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Những cuộc cãi vã tăng dần. Trước đây, bọn mình thường nói chuyện thật lâu, nếu đang nói mà có việc đột xuất, cậu ấy sẽ bảo mình đợi một lát rồi sau đó gọi lại. Còn bây giờ, nhiều khi mình vừa nói được dăm ba câu cậu ấy đã cắt ngang, nói có việc bận rồi dập máy một cách phũ phàng.

Chiều hôm kia, mình gọi ba lần liền, cậu ấy đều không nhấc máy. Mình lập tức đến thẳng cửa hàng nơi cậu ấy làm việc, tận mắt nhìn thấy cậu ấy đang ngồi chơi, rõ ràng là cố tình không nghe máy! Khi mình hỏi lý do, câu trả lời thật không sao chấp nhận được: “Anh nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn!”. Mình đã khóc, khóc rất nhiều, con tim mình như muốn tan vỡ. Nghĩ đến những kỷ niệm ngày còn bên nhau, nhớ lại bao lời yêu thương ngọt ngào khi cậu ấy toàn tâm toàn ý dành hết tình cảm cho mình, vậy mà giờ đây... Mình làm sao có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này cơ chứ?

Đến giờ mình vẫn rất yêu cậu ấy, mình không thể quên được quá khứ, không nỡ nói lời chia tay. Lẽ nào, đúng như người xưa vẫn nói: “Hồng nhan bạc mệnh?”.

Con gái đến tuổi hai mươi, nói chung đã qua giai đoạn dễ dao động về mặt tình cảm, bắt đầu có quan điểm khá vững chắc về tình yêu. Thế nên khi đã bước vào tình yêu thì ngày càng lấn sâu và trở nên rất si tình, luôn mong muốn gìn giữ và phát triển tình yêu để tiến đến hôn nhân. Con trai ở tuổi này thì khác, thường không già dặn bằng con gái, trong tình yêu thường hay thay đổi, thích những điều mới mẻ, hay nói cách khác là cả thèm chóng chán. Khi cảm giác mới mẻ đã qua đi, con trai thường không được nhiệt tình như thuở ban đầu, thậm chí là làm trái với những lời hẹn ước. Ở tuổi này, đa phần con trai chưa nghĩ đến hôn nhân, nên đôi khi tỏ ra thiếu nghiêm túc và thiếu trách nhiệm. Theo thời gian, nhận thức và những trải nghiệm khiến con trai trưởng thành hơn, chín chắn hơn cả về tư duy lẫn tình cảm. Đây là lý do vì sao nhiều bạn gái thích những người đàn ông hơn mình khá nhiều tuổi.

Bạn trai của Na mới hai mươi tuổi. Na già dặn hơn bạn ấy khá nhiều, vì thế hai người rất khó hợp nhau.(Đương nhiên cũng có thể là đến khi bạn trai đó chín chắn hơn, hai người sẽ khôi phục lại được tình xưa.) Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, Na nên tìm cho mình một người con trai nhiều tuổi hơn mình, đừng ngại làm lại từ đầu, vì đôi khi bạn sẽ nhận ra rằng, tình yêu có chọn lựa cũng không kém gì tình yêu sét đánh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx