Mối tình ngắn ngủi
(G, nữ, 17 tuổi)
Trong mắt mọi người, mình rất có chủ kiến, làm việc quyết đoán. Thế nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, dường như mình mất hết sự tự tin, suốt nửa năm qua, lúc nào mình cũng trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Khi tâm sự với bạn bè, ai cũng khuyên mình nên quên cậu ấy đi, quên hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ để tập trung vào việc học. Mình biết là nên như vậy, nhưng mình không sao làm được. Mình thấy rất đau khổ.
Cách đây nửa năm, mình bước vào trường cấp ba, được phân vào lớp 10A1. Ban đầu tất cả đều không quen biết nhau, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn đã lập thành từng hội, từng hội. Mọi người đều tìm cho mình những người bạn phù hợp, bởi vì ở tuổi này ai cũng có nhu cầu giao lưu, chia sẻ và khát khao được thấu hiểu. Có thể là do duyên số đã đưa mình và cậu ấy đến gần nhau. Bọn mình cùng bàn luận về bài tập trên lớp, về mọi chuyện từ kinh tế, chính trị, đến chiến tranh. Sau đó, khi đã thân quen hơn, cậu ấy còn tâm sự với mình về quá khứ, những niềm vui, nỗi buồn và cả những ước mơ. Mình như đã thực sự bước vào thế giới nội tâm của cậu ấy, như được cùng cậu ấy bước đi trên con đường trưởng thành. Có một niềm tin vô hình về duyên số đã thực sự khiến trái tim bọn mình xích lại gần nhau hơn.
Buổi tối hôm đó, mình trằn trọc mãi không sao ngủ được. Lẽ nào mình đã có tình cảm với cậu ấy? Mình mong ước được nghe cậu ấy nói với mình ba tiếng: “I love you” biết bao! Rồi một ngày, cậu ấy đã nói ra điều đó. Mặc dù đó là trong một lần bọn mình đang trêu đùa nhau, nhưng mình có thể nhìn thấy sự chân tình trong ánh mắt của cậu ấy. Cậu ấy hỏi mình có đồng ý làm bạn gái của cậu ấy hay không. Mình không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu. Nhưng thực ra, từ lâu trái tim mình đã thuộc về cậu ấy, từ cái đêm mất ngủ hôm nào.
Thế là một cuộc tình đẹp đã bắt đầu. Những ngày sau đó với mình quả là hạnh phúc, quả là tuyệt vời! Đến tận bây giờ mình vẫn nghĩ, có lẽ suốt cuộc đời này mình sẽ không bao giờ có được quãng thời gian vui vẻ đến thế. Tiếc rằng nó chỉ diễn ra trong vẻn vẹn có hai tháng rồi dần dần tan biến. Giữa bọn mình, cùng với mức độ gần gũi và hiểu nhau tăng lên, là những cãi vã, mâu thuẫn, tổn thương. Cuối cùng, sự tác động của ngoại cảnh đã phá vỡ tình yêu, hạnh phúc của mình. Một buổi tối, đang ở lớp học thêm, cậu ấy bị cô chủ nhiệm gọi ra ngoài. Lát sau, khi vào lớp, cậu ấy nhìn mình với một ánh mắt đầy đau khổ, buồn bã và bất lực. Ngay giây phút đó, mình đã cảm thấy có điều gì không lành. Hóa ra, vì cậu ấy là một học sinh xuất sắc, là “hạt giống số 1” của lớp, còn mình thì... Cô giáo không ủng hộ chuyện của bọn mình.
Mình hiểu, nên từ hôm đó mình đã không gặp gỡ cậu ấy nữa, thậm chí gần như không nói chuyện. Cuối tuần, thấy tâm trạng mình không vui, bạn bè rủ mình đi chơi cho thư giãn. Bọn mình cùng tổ chức chuyến dã ngoại hai ngày. Đứng trước cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng, mình thấy nhớ cậu ấy biết bao! Tuy nhiên, quang cảnh thiên nhiên rộng lớn và tuyệt đẹp cũng đã phần nào làm dịu đi vết thương trong lòng mình, nên khi quay về trường, mình đã thấy thoải mái hơn đôi chút. Nhưng đúng lúc đó, mình lại nhận được một lá thư của cậu ấy, trong đó có chép bài hát Anh chỉ quan tâm đến em và lời hứa “Đợi em ngàn vạn năm”. Quả thực, mình đã không ngăn nổi những giọt nước mắt vì cảm động. Mình tự nhận thấy bản thân không làm gì sai trái, nhưng việc cậu ấy để tâm khi mình đi cùng những người con trai khác lại khiến mình thấy vui vui. Mình bằng lòng cho cậu ấy “ghen tuông” một chút, mình thích như vậy!
Kỳ nghỉ hè đã đến, đó là thời gian để mình được nghỉ ngơi thư giãn sau những ngày tháng mệt mỏi. Mặc dù mỗi đứa một nơi, nhưng bọn mình liên lạc với nhau hằng ngày, ít nhất là qua điện thoại. Tình yêu bấy giờ, có thể là vì bị kìm nén, nên lại càng nồng cháy hơn. Sinh nhật năm mười bảy tuổi, cậu ấy đã dành cho mình một món quà thật ý nghĩa. Từ sáng sớm, cậu ấy xuất hiện trước cửa như thể “từ trên trời rơi xuống”. Lúc đó mình mừng đến nhảy cẫng lên, khỏi phải nói là mình cảm động đến mức nào. Vì mình, cậu ấy đã không quản ngại xa xôi, từ năm giờ sáng đã lên tàu để đến đây. Có cậu ấy ở bên, mình đã có một ngày sinh nhật vô cùng đáng nhớ. Mình muốn giữ mãi những khoảnh khắc tuyệt vời đó, nhưng tiếc là quãng thời gian tốt đẹp lại quá ngắn ngủi.
Dần dần, tình cảm của bọn mình bước vào giai đoạn mới. Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, thái độ cư xử ngày một lạnh nhạt, dường như có một khoảng cách vô hình không sao diễn tả nổi. Ban đầu mình nghĩ cậu ấy cũng đau lòng như mình, nhưng sau đó, mình đã được chứng kiến cảnh tượng mà mình không muốn nhìn thấy nhất: Cậu ấy cặp kè với một người con gái khác. Có phải mình nhỏ nhen? Mình đố kỵ? Mình không biết nữa, mình không dám trách cậu ấy, càng không dám hận, vì mình biết, như thế chỉ càng khiến mình yêu cậu ấy hơn.
Trong học tập, bây giờ, cậu ấy còn chăm chỉ hơn trước, nên thành tích tiến bộ vượt bậc. Thấy thế, mình càng không muốn làm phiền cậu ấy. Dặn lòng đừng nhung nhớ, nhưng làm sao có thể cơ chứ? Mình rất rất muốn hỏi cậu ấy rằng: Liệu cậu ấy đã bao giờ yêu mình chưa? Lẽ nào tất cả dừng lại chỉ vì những lời nói của cô giáo chủ nhiệm? Lẽ nào yêu là phải đau khổ thế này sao?
Mình không muốn phụ lòng bố mẹ, muốn gạt bỏ hết để tập trung vào việc học. Nhưng hình bóng của cậu ấy cứ luôn xuất hiện, làm tâm trí mình rối bời. Có phải kiếp trước mình đã nợ cậu ấy không? Vì sao lại cứ dằn vặt mình mãi thế? Mình rất buồn, rất đau khổ.
Đau khổ luôn là bạn đồng hành với tình yêu thuở học trò, thậm chí có đau khổ, tình yêu lại càng trở nên khắc cốt ghi tâm. Ở lứa tuổi mới lớn, một lúc nào đó các em có thể nảy sinh một thứ tình cảm như thể tình yêu, và theo sau nó là những nỗi đau, sự tổn thương. Rất nhiều người, trong đó có thể có cả cô giáo của G, đã từng trải qua tuổi trẻ như thế, nhưng có điều tình yêu ngày xưa không được tự nhiên và mạnh dạn như bây giờ, cùng lắm cũng chỉ biết thầm thương trộm nhớ. Người lớn với những trải nghiệm của mình đã nhận ra rằng, ở lứa tuổi học trò, không nên dồn tất cả tình cảm và tâm trí của mình vào chuyện yêu đương, nếu không sẽ dễ dẫn đến những suy nghĩ đơn điệu và tầm nhìn hạn hẹp, không có lợi cho sự phát triển toàn diện của các em.
Đương nhiên với G, việc phải quên người bạn trai trong một thời gian ngắn là rất khó khăn. G hãy coi quãng thời gian đó như một phần của cuộc sống hiện tại, nhưng không phải là tất cả, như thế, dù mất đi tình yêu nhưng em vẫn còn rất nhiều thứ: tuổi trẻ, gia đình, trường lớp, bạn bè, tương lai. Sau này, em sẽ gặp được tình yêu đích thực của mình, còn trường lớp, bài vở, tình bạn là những thứ mà trong tương lai không gì có thể thay thế được.
Con trai thường không mấy khi coi tình yêu là tất cả, trong đó việc bạn trai G tập trung cao độ vào việc học hành trong thời gian vừa qua chính là một minh chứng. Riêng điều này, G hãy cố gắng noi gương cậu ấy nhé!
Dung túng cho kẻ đa tình?
(Đan, nữ, 18 tuổi)
Năm nay mình mười tám tuổi, tính tình vui vẻ, hòa đồng với mọi người. Nhưng có một chuyện khiến mình trăn trở mãi, không sao tập trung học được. Sự việc bắt đầu từ hồi mình học cấp hai.
Học kỳ hai năm lớp tám, nhà mình chuyển lên thành phố, vì thế mình phải chuyển trường. Thành phố, trường học, bạn bè, thầy cô, tất cả đều lạ lẫm đối với mình, khiến mình hết sức lo lắng. May mắn thay, mình gặp được một người bạn cùng bàn rất tốt bụng. Nhận thấy vẻ căng thẳng và sự cô độc của mình, cậu ấy đã chủ động quan tâm, đối xử rất nhiệt tình. Nào là nói cho mình những thông tin về từng thầy cô, biệt hiệu của các bạn trong lớp, nào là chỉ chỗ nhà vệ sinh nữ, lại còn giới thiệu mình làm quen với các bạn nữ khác, khiến mình vô cùng cảm kích. Suốt mấy năm cấp hai, cậu ấy là bạn đồng hành của mình trên đường đến trường, bọn mình nói mãi cũng không hết chuyện.
Tốt nghiệp cấp hai, bọn mình mỗi đứa thi vào một trường khác nhau. Mặc dù vậy, bọn mình vẫn giữ liên lạc và cũng không rõ tình cảm đó đã phát triển thành tình yêu từ bao giờ. Điều này được bọn mình cũng như mọi người xung quanh đón nhận hết sức tự nhiên, như một điều tất yếu. Nhưng rồi, vì không thể gặp nhau thường xuyên, hai trường khá xa nhau, đi lại không tiện, hơn nữa, trường cậu ấy nghỉ thứ Tư, thứ Năm, không trùng với ngày nghỉ của trường mình, thế nên một tuần cậu ấy chỉ có thể đến chỗ mình một lần (vào tối ngày nghỉ). Những lúc đó, bọn mình thường cùng nhau đi dạo, đi xem phim, ăn tối hoặc gặp gỡ bạn bè.
Mấy hôm trước, cậu ấy nói, cậu ấy đang thích một bạn gái cùng lớp và không muốn lừa dối mình. Nghe vậy, mình thấy vừa buồn vừa thất vọng và hình như cậu ấy cũng rất đau khổ. Cậu ấy nói, hằng ngày thường xuyên trò chuyện, gần gũi với cô bạn đó, rồi không hiểu nảy sinh tình cảm từ bao giờ. Cậu ấy thấy rất có lỗi với mình. Mặc dù không cam tâm, nhưng biết làm thế nào khác được, bọn mình đành nói lời chia tay.
Mình không sao hiểu nổi, tình cảm suốt bốn năm trời tại sao lại có thể tan biến một cách dễ dàng như thế? Cậu ấy sao có thể phản bội mình cơ chứ? Mặc dù hồi đó hai đứa đều mới học phổ thông, nhưng bố mẹ cậu ấy tỏ vẻ rất quý mến mình, luôn coi mình như người trong nhà, bố mẹ mình cũng vậy, đặc biệt là mẹ, hễ có món gì ngon lại bảo mình gọi cậu ấy đến ăn. Tình cảm của bọn mình là cầu nối khiến hai gia đình đã trở nên khá thân thiết. Mặc dù không nói ra, nhưng mình biết từ lâu bố mẹ hai bên đều đã chấp thuận chuyện của bọn mình.
Sau khi chia tay, cậu ấy không đến tìm mình nữa, con tim mình như cũng chết dần. Nỗi đau có thể nguôi ngoai phần nào, nhưng còn nỗi nhớ thì mãi day dứt trong lòng mình. Từng cử chỉ, lời nói, nụ cười, mình đều không thể quên. Có những lúc mình chẳng muốn sống nữa, thật quá ngu ngốc phải không? Thế rồi, một tháng sau, mình bỗng nhận được thư của cậu ấy, trong đó viết rằng cậu ấy rất đau khổ, rất nhớ mình và mong muốn được làm lại từ đầu. Mình đã không viết thư hồi âm.
Bạn bè biết chuyện đều nói mình mâu thuẫn, nếu không thể quên cậu ấy thì tại sao không cho cậu ấy một cơ hội? Sau đó vài ngày, cậu ấy đến tận nơi tìm mình, trên gương mặt hiện rõ nỗi đau khổ và nhung nhớ. Mình đã thực sự cảm động nên quyết định tha thứ, đồng ý nối lại tình xưa.
Nhưng trong những ngày tháng ở bên nhau, giữa bọn mình vẫn luôn có một điều không thể hòa hợp nổi, nó liên quan đến người bạn gái cùng lớp kia. Mình đã được biết, chỉ sau khi chia tay một tháng, cậu ấy đã hôn cô ta và không chỉ một lần. Mình không hiểu, thế mà cậu ấy nói tình cảm đối với cô ta đơn thuần chỉ là thích, không như với mình. Cậu ấy còn nói lúc đó cậu ấy đã biết là mình sai, rồi có ngày sẽ quay lại bên mình, vì mình mới là bến đỗ bình yên. Vậy tại sao cậu ấy lại đi hôn người con gái khác?
Cũng có thể là do mình đã mắc sai lầm, đó là trong bốn năm bên nhau, mình đã trao tất cả cho cậu ấy. Không hiểu nổi lúc đó mình nghĩ gì nữa. Nhưng chỉ trong một tháng mà cậu ấy đã làm chuyện đó với bạn gái kia, thì mình thực sự không chấp nhận được. Mình đã tha thứ, hơn nữa cậu ấy là người duy nhất mình có tình cảm, có lẽ mình không thể yêu ai khác ngoài cậu ấy. Nhưng mình rất sợ cậu ấy sẽ lại làm tổn thương mình. Mình phải làm sao đây? Còn hai tuần nữa là thi cuối kỳ rồi, kỳ thi lần này rất quan trọng, nhưng mình không sao tập trung học được. Mong ai đó có thể giúp mình.
Đan là một cô gái tốt bụng và lương thiện, đó chính là nguyên nhân khiến người bạn trai cuối cùng vẫn quay về bên bạn. Khi còn trẻ, chúng ta khó tránh khỏi những giây phút bồng bột, thiếu suy nghĩ. Đan và bạn trai không thể ngày ngày bên nhau, việc con trai có những rung động đối với bạn gái cùng lớp cũng là bình thường, nhưng có điều không thể vì thiếu ý chí và thiếu kiềm chế mà làm tổn thương đến tình cảm của Đan. Nhưng dù sao, cậu ấy cũng đã thẳng thắn với Đan, chứng tỏ trong tình yêu cậu ấy có lúc lạc lối nhưng chưa đến mức mất đi sự chân thật. Có được sự thẳng thắn đó, cậu ấy thực sự cũng cần đến lòng dũng cảm.
Đan đã chấp nhận việc cậu ấy từng yêu người khác, vậy thì để ý đến mức độ tình cảm giữa họ cũng chẳng để làm gì. Con người khó có ai hoàn thiện, ai cũng có nhược điểm, sai lầm. Điều tốt nhất Đan nên làm là quên đi những chuyện không vui. Đó là cách cư xử vừa thể hiện sự tôn trọng với bạn trai, vừa là giải pháp sáng suốt nhất cho bản thân. Tôi chỉ muốn nhắc nhở Đan rằng: một người phạm cùng một lỗi đến lần thứ hai là khó có thể tha thứ. Tha thứ lần đầu là khoan dung, còn đến lần thứ hai thì lại là dung túng.
@by txiuqw4